Chín giờ sáng, điện thoại của nàng tít tít báo có tin nhắn, nàng thờ ơ mở máy và bỗng liếc ngang liếc dọc xem có ai đang nhìn mình không, rồi mới tủm tỉm đọc tiếp.
Tin
từ số máy mà nàng không lưu, vì nàng biết chắc chắn đó là sim dự phòng
của một người, lưu vào làm gì. Để thế, nhỡ có ai bất chợt đọc được, mặt
nàng có thể thẳng tưng mà cãi bay cãi biến “Nhầm số chứ có gì đâu”.
Nàng
động lòng khi đọc đi đọc lại từng câu chữ thấm đẫm nỗi niềm ấy: “Không
được ở bên em, anh thấy cuộc sống thật vô vị”. Lát sau lại có tin đến:
“Trưa nay mình hẹn hò có được không?”. Nàng nhắn lại: “Chịu thôi, nắng
thế này mà ra đường em sẽ héo như cá khô mất”. “Không gặp được em anh sẽ
chết khô trước khi bị nắng hè thiêu đốt”.
“Sến
quá thể, em tu rồi, đừng hòng gạ gẫm”, nàng múm mím cười mà không dám
bật thành tiếng, bụng nghĩ thầm “đáng yêu đấy chứ”. Nhớ lại những cảm
xúc hồi hộp, thú vị và đầy ắp yêu thương người đó mang đến, nàng liền
quyết định đánh bài liều.
Nàng soạn tin báo địa
điểm gặp mặt, rồi đến chỗ sếp trình bày: “Nhà có việc đột xuất em phải
về trưa, chiều anh cho em xin phép vào muộn một chút”, Nàng nói dối
không chớp mắt, may là chẳng ai buồn để ý vì thi thoảng nàng vẫn thế.
Xuống
nhà để xe cơ quan, nàng đã định tính bàn lui, trưa nắng thế này rõ thân
làm tội đời, nhưng nghĩ đến tình yêu đang vẫy gọi, nàng chặc lưỡi dắt
xe bay đến với người ta.
Mười hai giờ, nắng rát
mặt, mờ mắt, mặt đường nhựa như đang bốc một làn khói bỏng rẫy, nàng
thoáng ân hận vì trót mê muội, dại giai. Nhưng thôi trót rồi, đành…
Nàng
đi vào con ngõ quen, song chẳng có một bóng người, nàng yên tâm sẽ
không có ai phát hiện ra việc làm khuất tất này, nàng hít một hơi thật
dài tiến đến điểm hẹn.
Bước vào phòng nàng đã
thấy dễ chịu vì có điều hòa mát lạnh, lại đúng mùi hương nước hoa nàng
thích. Nhìn thấy nàng, chàng biểu lộ niềm vui sướng, hoan nghênh, chàng
ùa đến như một thiên thần: “Anh chuẩn bị sẵn khăn cho em đây”. Nàng cười
tươi thích thú, rồi đi vào nhà tắm, lúc ra nàng cuốn mỗi cái khăn,
chàng ân cần, cẩn thận thấm cho nàng từng giọt nước trên người. Nàng
khép hờ mi mắt, xúc động, lâng lâng hạnh phúc, cũng bõ công “dối cha dối
mẹ”, đội nắng ra tận đây.
Cuộc tình ban trưa
này như dòng nước tưới mát, khiến khu vườn xanh thêm sức sống. Nó còn
khiến trái tim nàng tìm lại cảm giác mà lâu rồi không có trên con đường
hôn nhân đang từng bước nhàm chán, bệ rạc của mình...
Mọi
việc xong xuôi, nàng hẹn giờ, rồi họ ôm nhau nằm ngủ như những đứa trẻ.
Chuông kêu, nàng vội vàng bật dậy: “Không ở lại ôm anh thêm lúc nữa,
hai giờ anh mới phải đi cơ”, “Thôi, em phải về phòng không mọi người
nghi ngờ”.
Nàng mặc quần áo, trang điểm lại,
đoạn quay vào bảo: “Anh xuống dắt xe rồi khóa cổng nhà hộ em với. À,
mùng một tháng sáu tới anh thu xếp đưa con đi uống Vitamin A nhé, hôm ấy
em bận. Em gọi đến Trạm y tế rồi, trong giờ hành chính lúc nào cũng
được”.
Nàng tươi cười phóng xe đi, sau khi thở
dài nghĩ ngợi, từ ngày đứa lớn vào lớp một, đứa bé còn chưa đầy tuổi,
mọi việc trong nhà luôn khiến nàng xoay mòng mòng cho đến hết ngày. Hai
vợ chồng cứ phải tranh thủ, lén lút thế đấy, có khác gì cặp bồ ban trưa
đâu.
Bình Yên
0 nhận xét:
Đăng nhận xét